Nguyễn Viết Vũ

Xin chào tôi là Nguyễn Viết Vũ, sinh năm 1990.

Năm 2010 tôi bắt đầu thấy có gì đó di chuyển ở trong mặt trái. Một vết lõm nhỏ xuất hiện và ngày càng lan rộng cùng với đó là các cơn đau xuất phát từ mặt lan ra vùng đầu, và tay. Tôi đã đi tới hầu hết các bệnh viện lớn ở Sài Gòn, chỗ nói tôi bị viêm dây thần kinh số 7, chỗ nói đau dây tam thoa, dây rễ cổ, chỗ nói bị trúng phong méo mặt. Sau hơn một năm chữa trị, uống thuốc tây, thuốc nam, châm cứu, bấm huyệt vết lõm càng lan rộng hơn xuống cả vai. Và càng nghiêm trọng khi khớp hàm bên trái bắt đầu đau gây khó khăn trong việc ăn uống, tôi phải đi niềng răng để giữ nó ổn định.

Tôi tìm kiếm trên internet, cuối cùng tìm được cụm từ (PRS) với tất cả triệu chứng giống như tôi đang có. PRS hay hội chứng teo cơ mặt, trên thế giới chỉ có khoảng 500 người mắc phải. Tôi tới hỏi bác sĩ, bác sĩ nói rằng không loại trừ khả năng này và chuẩn đoán tôi bị “Teo cơ mặt trái”. Tôi trở nên thất vọng khi biết căn bệnh này hiện tại không có phương pháp chữa trị.

Càng lúc nó càng trở nên tồi tệ, một cảm giác bất lực khi mỗi ngày phải chứng kiến một phần cơ thể của mình mất dần đi mà không làm được gì. Ban đầu không ai có thể nhận ra mặt tôi bị mất cân bằng, họ chỉ thấy mặt tôi trở nên gầy đi. Sau đó một vài người nhận ra, một số bạn động viên, một số kẻ nói xấu, châm chọc.

Trong hình chụp sự mất cân bằng trở nên rõ ràng, nên tôi tránh chụp hình hết mức có thể. Tôi đã sống như một người chết. Tôi không muốn ra ngoài, từ chối mọi lời mời đi chơi, đi ăn của những người bạn.

https://i.imgur.com/PPTLNG5.jpg

Các cơn đau tới liên tục đặc biệt về đêm làm tôi đã mất ngủ hầu như mỗi ngày trong suốt 2 năm. Sau mỗi lần hoạt động thể chất mạnh, tôi lại bị những đợt đau đầu, ói mửa hành hạ. Hằng đêm, với cơn đau tôi gần như đã bỏ cuộc. Tôi hỏi ông trời “Tại sao chuyện này xảy ra với tôi? Tôi đã làm gì sai? Tôi chẳng làm gì xấu xa, chẳng làm tổn hại tới ai bao giờ, Chỉ có 500 người, tại sao lại là tôi?” và dĩ nhiên chẳng có một câu trả lời nào. Lúc đó tôi thấy thật bất công. Tôi trở nên vô cùng giận dữ, giận dữ thế giới này, giận dữ chính bản thân mình.

Tôi tìm kiếm các phương pháp chữa trị thay thế. Tôi tự học thiền, nó giúp giảm căng thẳng. Tôi đọc sách, xem các phim tài liệu về phương pháp chữa bệnh bằng niềm tin. Họ có nhắc tới các trường hợp đã khỏi bệnh nhờ xem phim hài để cười nhiều hơn, luôn giữ tinh thần vui vẻ tích cực. Tôi cũng thử, xem thật nhiều phim hài cố gắng cười, nhưng làm sao có thể cười được khi cơn đau càng ngày càng tới dồn dập. Với nụ cười gượng gạo, sự vui vẻ giả tạo trông tôi thật lố bịch.

Năm 2012, quá chán nản và bực tức một đêm tôi quyết định sẽ cho nó tới giới hạn. Tôi đã ra ngoài sân và chạy hết sức mình, sau một lúc cơn đau kéo tới, mắt bắt đầu mờ nhưng tôi vẫn cứ chạy thêm cho tới khi không thể chịu nỗi. Kết quả cơn đau trở nên dữ dội nhất từ trước tới giờ, tôi ói mửa hết đêm hôm đó. Hôm sau 3 giờ chiều mới tỉnh dậy, một cảm giác thoải mái lạ kỳ mà trong suốt những năm qua chưa hề có. Từ hôm đó, tôi nhận ra rằng cơn đau là tạm thời, nó sẽ qua đi và chắc chắn rằng tôi sẽ khỏi bệnh. Thế là ngày nào tôi cũng chạy và chấp nhận đau đớn. Càng ngày tôi càng luyện tập cường độ cao hơn, chịu đau nhiều hơn. Tôi không bỏ cuộc trước cơn đau vì tôi căm giận nó, tôi thà chết chứ không để nó hành hạ thêm nữa. Tôi không gục ngã vì tôi muốn cho những người đã châm chọc tôi biết tôi có thể làm được những gì. Cùng với đó là chế độ ăn kiêng, thiền định mỗi ngày. Sau 2 năm chịu đau cuối cùng nó đã giảm, tần suất các cơn đau thưa dần, khuôn mặt bắt đầu có những dấu hiệu hồi phục. Bây giờ sự mất cân bằng, cơn đau vẫn còn đây nhưng nó đã tốt hơn rất nhiều.

PRS đã đẩy tôi xuống địa ngục, tôi nhận ra rằng chính ở nơi ấy một người bình thường sẽ được tôi luyện thành chiến binh. Tôi khám phá ra những điều tích cực như nụ cười, niềm hạnh phúc…có thể giúp ích cho chúng ta thì những điều bị cho là tiêu cực như cơn giận dữ, sự thất vọng, sự đau đớn…cũng có tác dụng tương tự và thậm chí chỉ có chúng mới đẩy con người vượt qua giới hạn nếu sử dụng đúng cách.

Cuộc sống này quá ngắn ngủi. Ngày mai thôi, có thể bạn sẽ mất tất cả những gì bạn có. Thế nên hôm nay hãy nỗ lực hết sức khi còn có thể. Chúng ta là con người, tất cả đều có quyền sống khỏe mạnh và hạnh phúc. Đôi khi chúng ta phải chiến đấu để dành lấy cái quyền đó.

Xêm thêm: Clip tạo động lực – Nếu thượng đế không tồn tại